Chuyển đổi từ việc đánh giá kiến thức sang đánh giá năng lực và phẩm chất là một bước tiến quan trọng trong lĩnh vực giáo dục. Điều này giúp học sinh phát triển các phẩm chất và năng lực của mình mà không cần so sánh với người khác.
Tuy nhiên, hiện tại, nhiều giáo viên đang phải đối mặt với áp lực lớn. Họ phải làm việc trong tình hình thiếu nguồn lực, thiếu tài liệu giảng dạy và đồ dùng học tập. Đồng thời, họ cũng phải vừa giảng dạy vừa nâng cao trình độ chuyên môn của mình để thích ứng với chương trình mới. Nhưng thay vì được đánh giá dựa trên năng lực thực sự của học sinh, họ phải tuân thủ theo “chỉ tiêu”.
Chỉ tiêu “năm sau cao hơn năm trước” là một ví dụ. Điều này đòi hỏi rằng, năm học sau phải có tỷ lệ học sinh giỏi và chất lượng bộ môn cao hơn so với năm học trước. Tuy nhiên, việc áp dụng chỉ tiêu này không chỉ đối với cá nhân mà còn đối với tỷ lệ chung của toàn trường. Điều này khiến áp lực lớn hơn đối với giáo viên.
Việc áp dụng chỉ tiêu “năm sau phải cao hơn năm trước” cũng đã đưa đến tình trạng gần như tất cả các bộ môn đạt tỷ lệ 100%. Điều này không phản ánh đúng thực tế năng lực của học sinh và ảnh hưởng đến quyền đánh giá của giáo viên.
Người viết đề nghị nghiên cứu và thay đổi cách tiến hành kiểm tra và đánh giá học sinh. Nên tập trung vào việc tối ưu hóa việc học sinh ở lại lớp và thúc đẩy việc học bằng cách tăng cơ hội thực hành, trải nghiệm và phát triển kỹ năng sống, thay vì tập trung vào việc thi đua chỉ tiêu quá mức.